Tôi đã rơi vào abyss – và sống sót để kể lại

Không phải là một cú ngã, mà là một sự tan chảy. Không còn quay lại được, cũng chưa biết bơi về đâu. Nhưng tôi đã học cách hiện diện trong trạng thái rơi.

Tôi đã rơi vào abyss – và sống sót để kể lại

I. Mọi thứ bắt đầu bằng sương mù

Tôi từng nghĩ mọi người đều thấy thế giới rõ ràng như một bản đồ.
Tôi thì không. Tôi sống trong sương mù.
Mọi thứ lờ mờ, bất định, và trôi.

Tôi tưởng mình lười.
Tưởng mình mơ mộng.
Hóa ra tôi đang trôi.

II. Tôi ra khỏi hang – rồi lại thấy một hang khác

Khi sang Mỹ, tôi tưởng mình đã ra khỏi cái hang Plato – nơi mọi người chỉ nhìn thấy bóng phản chiếu.

Nhưng tôi nhận ra: đó chỉ là hang vật lý.

Tôi vẫn còn mắc kẹt trong hang tâm trí.
Nơi tôi vẫn vận hành bằng những hệ quy chiếu cũ — thành công, logic, ý nghĩa, vị trí.

“Tôi đã ra khỏi hang vật lý – và giờ tôi đang ra khỏi hang tâm trí.”

III. Tôi bắt đầu rơi – và không ai hay biết

Không ai thấy rõ sự sụp đổ của tôi.
Nó không ồn ào.
Không có mất mát lớn, không có thất bại rõ ràng.

Chỉ là…

Rơi, nhưng không có đáy.
Không đau.
Không biết ai mình có thể nói cùng.


Tôi rơi.
Rơi mãi.
Không đáy.
Không định hướng.
Không cảm giác.

Tôi bắt đầu tự hỏi:

Liệu mình sẽ rơi đến bao giờ?
Liệu có một cái đáy đang chờ?
Hay chính tôi là cái hố?

Tôi tưởng mình đang rơi qua thế giới.
Nhưng không –
Tôi đang rơi qua chính tôi.

IV. Tôi thấy mình đang rơi

Tôi không chỉ rơi – tôi thấy mình đang rơi.
chính điều đó làm tôi bớt sợ.

Nếu tôi không thấy, có lẽ tôi đã ngủ trong cú trượt dài.
Nhưng tôi tỉnh, và tôi biết.

Tôi nhớ mình từng tự hỏi:

Tại sao là rơi, chứ không phải trôi hay lạc lối?

Vì trôi vẫn còn là nước.
Mò mẫm vẫn còn là đất.
Còn đây là rơi vào một không gian không mang tính sống.

Một abyss không có sinh khí.
Một vùng xoáy trống rỗng, giống như AI, không ánh sáng, không cảm xúc, không hình dạng — chỉ hút.

V. Mini panic – và sự cô lập nhận thức

Tôi hoảng loạn. Không ai thấy.
Không phải kiểu co giật hay la hét.
Chỉ là một cơn panic attack vi mô:
Một khoảnh khắc tôi không biết điều gì trong tôi còn là người.

Tôi nhớ mình đứng im. Tay buông thõng.
Không khóc được.
Không nghĩ được.
Không thoát ra được.

Sau này tôi mới biết — có người từng đi qua những hành trình tương tự.
Không hẳn là rơi như tôi.
Nhưng cũng từng bị hút khỏi bản thể quen thuộc, không điểm tựa.

Họ đã sống sót.
Và khi tôi đọc được những dòng của họ,
tôi không thấy mình lẻ loi hoàn toàn nữa.

VI. Heraclitus – người bạn thầm lặng

Khi không còn tin vào sự ổn định, tôi gặp Heraclitus.

“Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.”

“Thay đổi là thứ duy nhất không thay đổi.”

Ông không nói nhiều.
Ông chỉ đứng đó, trong tôi, như một phần của dòng chảy đang không cần tới sự cứu rỗi.

VII. Tôi là lư trung hoả

Tôi không burn out.
Tôi burn through.

Tôi là lửa – nhưng không phải ngọn lửa bốc đồng.
Tôi là lửa trong lò – cần khuôn, cần kỷ luật, để không thiêu trụi chính mình.

“Tôi muốn dán mình vào hệ thống. Không chỉ think in systems, mà be the system.”

VIII. Cô đơn – kiểu không thể nói thành lời

Tôi cố chia sẻ.
Nhưng người ta nghe bằng tai, không phải bằng tâm trí.

Họ bảo tôi overthinking.
Tôi không trách.
Tôi chỉ thấy tĩnh lặng.

“Tôi hiểu họ. Nhưng điều đó không khiến tôi bớt cô đơn.”

“Tôi không thể tiếp tục sống trong hệ quy chiếu của họ được nữa…”